Wednesday, October 14, 2009

CHIẾN TRƯỜNG XƯA của Vũ Uyên Giang - Phần 2 tiếp theo

ĐÙA VŨ UYÊN GIANG

Đang họ Nguyễn đổi sang họ Vũ
Hoặc nhà binh dụng võ hơn chăng?
Ngày xưa muốn dẹp bất bằng
Ngờ đâu gặp lúc cắn răng chạy dài
Thơ người viết ta nay xin đọc
Gót giày sô ngang dọc giờ đành
Biết tìm đâu giữa tuổi xanh
Nhìn vào chỉ thấy những anh lính già
Không phân biệt là ta hay bạn
Cứ gặp nhau cạn chén là vui
Ra về lòng những bùi ngùi
Rượu văn chương nếm đủ mùi nhục vinh.

HÀ THƯỢNG NHÂN


KHI Ở TÂY NINH

Rời chiến trận ta về qua Bến Sỏi
Bụi đỏ au trên vai áo chinh nhân
Ngang Thanh Điền ta bỗng ngập ngừng chân
Vì cô bé Bắc kỳ xinh quá sức
Tà áo trắng bay bay, thơ rất mực
Khiến cho hồn chiến sĩ bỗng bâng khuâng
Lính bộ binh về hậu cứ dưỡng quân
Vẫn lội bộ mỏi chân quanh phố chợ
Từ Kim Ánh, Phú Lai say tở mở
Lại quay về nhậu đế ở Long Hoa
Đêm quán Mường, ôi nước mắt chan hoà
Nghe tin bạn bỏ thây ngoài trận tuyến
Đời trai trẻ sống giữa thời chinh chiến
Mấy người đi mà có mạng quay về (1)
Ta gục đầu thương bạn chết xa quê
Giữa lúc tuổi thanh xuân vui hớn hở
Xác tan tác vì mìn trên giao lộ
Tận Svay Rieng xa lơ lắc ngút ngàn
Giữ ấm êm cho dân chúng Sàigòn
Trước làn sóng xâm lăng từ phương Bắc
Và cũng chẳng cần được ai mạc mặt (2)
Chẳng vinh danh và cũng chẳng biết tên
Ôi Tây Ninh ta vẫn nhớ triền miên
Từ một thuở xa xưa làm lính chiến...

VŨ UYÊN GIANG
(1) Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?
(2) "nào ai mạc mặt, nào ai gọi hồn" trong Chinh Phụ Ngâm


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

Làm chiến sĩ có khác chi hòn sỏi
Với bạn bè quên cả áo thi nhân
Giữa bộn bề thôi thì thử dừng chân
Đây quán phở An Hòa ta liệu sức
Giờ buông súng thì quay về bút mực
Ly rượu vang cùng bạn rót bâng khuâng
Sao mà quên những buổi rượu hành quân
Phanh vạt áo cười ran ngay giữa chợ
Cửa ai đóng mà lòng ai vẫn mở
Trên tháng ngày vẫn thắm một vòng hoa
Gặp lại nhau trông mặt thật hiền hòa
Thật là khác những ngày trên trận tuyến
Bọn chúng ta tuy vẫn là lính chiến
Vẫn đắm say trên những nẻo đi về
Vẫn lòng đau một nỗi nước non quê
Lúc xung trận lòng vô cùng hớn hở
Nơi xứ lạ trùng trùng là xa lộ
Như nước trôi xe chạy cứ ngàn ngàn
Bỗng tự nhiên lại thương nhớ Sàigon
Mắt đẫm lệ ngoảnh nhìn về đất Bắc
Trước lịch sử ta chưa hề cúi mặt
Tướng và quân còn để lại bao tên
Đêm hôm nay trằn trọc giấc cô miên
Ta lại nhớ ngày nào còn chinh chiến.

HÀ THƯỢNG NHÂN


MỘT CHUYẾN HÀNH QUÂN LONG AN - HẬU NGHĨA

Một buổi sáng hành quân ngang Bến Lức
Nghe mùi thơm sực nức của lúa non
Đồng ruộng xanh bát ngát trổ đòng đòng
Chân chiến sĩ ngập ngừng bên ruộng lúa
Hây hây đỏ má hồng cô thôn nữ
Đời chiến binh tình tứ mộng đơm hoa
Quên mệt nhọc, quên chiến trận mù xa
Vui nhịp bước trên nẻo đường chiến đấu
Diệt giặc cỏ ở vườn thơm sáu mẫu (1)
Phá trùng vây kinh Trà Cú, Bo Bo
Đám lá tối trời, ngủ bụi ngủ bờ (2)
Sông Vàm Cỏ ngụy trang ta phá địch
Ôi Long An những đêm dài tịch mịch
Trong bóng đen ẩn náu những hình ma
Muỗi mòng thêm đỉa vắt quấy rầy ta
Vượt sông rạch về Đức Hòa, Đức Huệ
Tạm dừng quân nhậu vài chai lẻ tẻ
Xóm Bàu Trai ai bắc nhịp Cầu Duyên (3)
Đi trên cầu lại nhớ Mã Sanh Nhơn (4)
Tìm hình bóng em Tha La Xóm Đạo
Rời Lộc Giang, Trảng Bàng ta khờ khạo
Lỡ sa vào cô giáo trẻ sớm mai
Chỉ vài hôm là tơi tả hình hài
Chân vui bước nhưng lòng còn để lại
Ôi đời lính ta vẫn còn đi mãi
Nay Long An, mai Hậu Nghĩa, Tây Ninh…
Mỗi nơi qua để lại những ân tình
Chân bối rối luyến lưu không nỡ bước.

VŨ UYÊN GIANG
(1) Vườn thơm Lý Văn Mạnh ở Long An
(2) Đám lá tối trời” địa danh nằm bên Kinh Bo Bo từ phía vườn thơm Lý Văn Mạnh đi Đức Huệ
(3) Bàu Trai còn gọi là Khiêm Cương là thị xã của tỉnh Hậu Nghĩa nơi có chiếc Cầu Duyên
(4) Đại tá Mã Sanh Nhơn, Tỉnh trưởng Hậu Nghĩa người đặt tên chiếc Cầu Duyên


TRỞ LẠI BÌNH DƯƠNG

Ngày trở lại Bình Dương mù khói súng
Giữa mùa Hè đỏ lửa bảy mươi hai.
Nay Lai Khê, mai Bến Thế dài dài
Đoàn quân mỏi gót chân săn bắt địch
Từ Bà Chủ về Tàu Ô mắc dịch
Bọn cộng nô như chuột lắt trong hang
Chúng chơi trò "chốt chặn" tại Bàu Bàng
Ngăn bước tiến quân ta về An Lộc
Ta réo bạn từ căn hầm ẩm mốc
Pháo trên đầu cấp tập giải vây nhau.
Với biển người chúng định diệt ta đau
Nhưng cũng chỉ làm mồi cho pháo bạn
Một chọi mười ta chẳng cần phí đạn
Xác giặc phơi ngập kín cả chiến trường
Áo chiến binh khét bom đạn Bình Dương
Ngày trở lại cũng bình thường như trước
Cũng gian truân đời chiến binh ta bước
Cũng mồ hôi và máu bạn bè ta.

VŨ UYÊN GIANG
San Leandro, CA Tháng 8/2007
(Nhớ về chiến trường Bình Dương năm 1972)


TRƯỚC – SAU

Trước, sau rồi cũng sẽ về
Hẹn hò cho lắm chỉ thề thốt môi
Mỗi ngày sao vẫn đổi ngôi
Mỗi người cũng một kiếp đời phù sinh
Hãy mau tỉnh giấc vô minh
Vô thường mấy độ chúng sinh lạc loài
Trở về cát bụi là thôi
Cõi người si hận cõi đời hư vô.

VŨ UYÊN GIANG
5/2006



GỬI VŨ UYÊN GIANG

Người học người xưa thói Mạnh Thường
Cảm người vì một chút văn chương
Rượu không uống được cùng thi hữu
Say dễ gì đâu lúc nhiễu nhương?
Lòng đã coi nhau như buổi mới
Làm sao xoá được chữ yêu thương
Nhưng ta tính vốn ưa sòng phẳng
Dầu biết cùng đi một ngả đường
Ta đọc thơ người ta cảm khái
Ngàn năm thôi cũng đã tơ vương
Ta mong có buổi nào đông đủ
Nâng chén cười rung cả bốn phương
Mà nói Uyên Giang là có bạn
Từ nay là có bạn văn chương.
Hôm nay kiếu bạn ta xin nghỉ
Mai mốt tìm nhau giữa hí trường
Người viết bài hành như buổi nọ
Ta về thơm ngát một mùi hương
Tiếc không còn tuổi hoa niên nữa
Để hẹn nhau về giữa cố hương
Gặp lại những ai như Nguyễn Bính
Để nghe Khương hát, nghe Khê hát
Để thấy mình đang giữa thịnh đường.

HÀ THƯỢNG NHÂN
San Jose 18/1/2007


THÁNG TƯ

Tháng Tư? Lại nhớ Tháng Tư xưa
Vận nước điêu linh thật bất ngờ
Chìm đắm trầm luân trong ngục đỏ
Niềm đau hằn dấu đến bây giờ.

Viễn xứ, tha phương - nhớ cố hương
Mang thân tị nạn tủi miên trường
Trắng tay bại tướng làm thương nữ (1)
Bắng nhắng hề xưa vẫn diễn tuồng

Ngồi nhớ tháng tư ôm nỗi đau
32 năm trước lạc tìm nhau
Người đi xứ lạ phương trời thẳm
Kẻ đếm thời gian giữa ngục sâu

Mái tóc bạc phơ vẫn chẳng quên
Niềm đau bại trận, nỗi đau riêng
Chỉ mong nhìn thấy quê hương cũ
Thoát ách cộng nô - chết mới yên.

Tháng 4/2007
(1) Thương nữ bất tri vong quốc hận




Lao xao sóng nước ven bờ
Bước chân phiêu lãng hững hờ nẻo xa
Một mai mỏi gót giang hồ
Hồn du tử cũng ươm mơ gọi về.

VŨ UYÊN GIANG
16-4-2007


MỘT GÓC HÀ NỘI


Nước vẫn xanh xanh ở mặt hồ
Tiền nhân xây dựng một cơ đồ
Xưa Lê Thái Tổ giao hoàn kiếm
Giặc cộng gây nên vạn vết nhơ

Cảnh cũ người xưa thấy ngậm ngùi
Cỏ hoa u uất chẳng còn tươi
Cho dù tô điểm bao khẩu hiệu
Cũng chỉ làm khung cảnh mất vui

Đường phố ngày nay đã lạ xa
Một thời dĩ vãng cũng phôi pha
Những căn nhà cũ tường hoang phế
Vách phủ rêu phong năm tháng qua.

VŨ UYÊN GIANG
Hà Nội, 18/5/2007



HÀ NỘI CHIỀU MƯA

Ta đã về đây giữa buổi chiều Hà Nội
Những hạt mưa xen kẽ nắng lưa thưa
Hồ xanh lơ soi hình tháp chơ vơ (1)
Gờn gợn sóng, liễu lả lơi soi bóng
Cây đa cũ vẫn đứng im bất động
Gốc sần sùi như ngủ giấc trăm năm
Mặc cho giòng lịch sử cứ xoay vần
Cây chứng kiến từng dối gian oan khuất
Ôi Hà Nội! Những đường xưa đã mất
Nét riêng tư của 36 phố phường
Chẳng tìm đâu ra Hàng Bột, Hàng Buồm
Vẻ sầm uất của Hàng Bông, Hàng Trống
Con đê cũ không còn nhìn thấy bóng
Nước sông Hồng cạn kiệt những phù sa
Năm cửa Ô vang bóng thuở xa xưa
Chỉ còn vết của cửa ô Quan Chưởng
Hồ Trúc Bạch, Cổ Ngư ta lạc hướng (2)
Dẫu thiếu thời ta mòn bước chân qua
Từ Thuyền Quang lội bộ đến Hàng Bồ
Mưa lướt thướt thấm ướt vai lữ khách
Chùa Một Cột đứng im trong nắng nhạt
Như thi gan cùng tuế nguyệt thiên thu
Ô uế lây vì lăng của giặc Hồ
Làm nhơ nhuốc cảnh quang thêm u ám (3)
Mưa Hà Nội, phố phường đêm ảm đạm
Dẫu cờ hoa, đèn đuốc vẫn thê lương
Bọn người kia ôm bạo ngược hoang đường
Làm sao có niềm vui trong ánh mắt?

VŨ UYÊN GIANG
Hà Nội 20/5/2007
(1) Tháp Rùa Hồ Hoàn Kiếm
(2) Đường Cổ Ngư từ Thái Hà Ấp ra Hà Nội ngày nay đã đổi tên thành đường Thanh Niên
(3) Chùa Một Cột chỉ còn một khoảnh nhỏ nằm giữa 1 bên là lăng của gian nhân Hồ Chí Minh và 1 bên là Bảo tàng HCM nên khung cảnh trở nên u ám


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN:

HÀ NỘI CHIỀU MƯA

Ở Bắc Mỹ bỗng nhớ chiều Hà Nội
Nhớ hạt mưa trong nắng nhỏ lưa thưa
Nhớ hồ xanh soi tháp cổ bơ vơ
Nhớ lá liễu khi trăng ngà soi bóng
Nhớ Hà Nội những buổi chiều bất động.
Cây đa xưa cõm cõi giữa trăm năm
Bao bể dâu biết mấy độ xoay vần
Ta còn đó, biết bao người đã khuất
Tên đường trước tưởng còn nay lại mất
Nhớ làm sao, nhớ 36 phố phường
Nhớ Hàng Bột, nhớ Hàng Buồm
Nhớ Hàng Bông, Hàng Trống
Con đê cũ không còn nhìn thấy bóng
Nước sông Hồng vận chuyển mãi phù sa
Năm Cửa Ô của một thưở nào xưa
Còn duy nhất một Cửa Ô Quan Chưởng
Giữa Hà Nội bỗng dưng mà lạc hướng
Thuở thiếu thời từng mòn gót đi qua
Hồ Thuyền Quang xuôi dọc xuống Hàng Bồ
Giọt mưa nhẹ đủ ướt vai lữ khách
Chiều Hà Nội mơ hồ trong nắng nhạt
Ta nhớ sao như nhớ lại mùa thu
Nỗi nhớ thương phút chốc thật mơ hồ
Qua tám hướng toàn sắc màu u ám
Không phải thấy đầy trời mưa ảm đạm
Thơ Hoàng Cầm một thủa thật thê lương!
Tiếng mưa rơi trên ngọn tháp giáo đường
Sao bỗng thấy riêng mình cay khóe mắt

HÀ THƯỢNG NHÂN
24 tháng 6 năm 2007


MAI TA VỀ GHÉ NGANG ĐÀ LẠT


Mai ta về ghé ngang Đà Lạt
Tìm dấu chân xưa trên lối quen
Yersin ngày trước còn nguyên vẹn
Hay cũng tàn phai theo biến thiên?

Khu chợ Hòa Bình vẫn chỗ xưa?
Cà phê Tùng cũ dáng ai chờ
Xuôi theo con dốc Lâm Viên đó,
Tà áo nào cho ta mộng mơ?

Giòng nước Cam Ly chảy lững lờ
Lăng Ông Hào (1) vẫn đứng chơ vơ
Chân ai rón rén trên bờ cỏ
Kinh động hồn ai gieo ý thơ?

Hồ Xuân Hương nắng lặng lờ buông
Dường như ai đó bước bên đường
Vườn hoa cuối phố còn hoa nở
Héo hắt nhạt phai bởi nhớ thương?

Đà Lạt ngày xưa ta ghé qua
Gặp ai trên bãi cỏ tình cờ
Rồi xa, xa tắp theo thời cuộc
Để lại trong lòng bao ước mơ.

VŨ UYÊN GIANG
San Leandro, tháng 5/2007
(Nhớ lại lần ghé Đà Lạt năm 1972)
(1)Lăng Nguyễn Hữu Hào


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN:


Lâu rồi chưa ghé chơi Đà Lạt
Tìm cảnh xưa qua bạn hữu quen
Hoa cỏ vẫn là hoa cỏ ấy
Vẫn là hoa cỏ thuở tiên thiên

Hòa Bình chợ cũ những ngày xưa
Có quán cà phê vẫn đón chờ
Xuôi dốc Lâm Viên tà áo mỏng
Bỗng nhiên vẽ lại những cơn mơ

Giòng thác Cam Ly chảy lặng lờ
Ông Hào lăng cũ đứng bơ vơ
Bước chân nào đó vừa qua đó
Gót đỏ còn bên bóng giáng thơ

Giọt nắng quanh hồ lặng lẽ buông
Phải như ai đó đứng bên đường
Phải hoa vừa nở trong vườn cũ
Em hái cho người em mến thương?
Là đây vừa mới có hôm qua
Mà tưởng như xoay lại thế cờ
Mà tưởng như là trong cổ tích
Té ra là chỉ những cơn mơ.

HÀ THƯỢNG NHÂN 22/6/2007


ĐÀ LẠT NGÀY VỀ

• Tặng Lệ Khánh

Ta về một sớm ngang Đà Lạt
Lạc dấu chân xưa không nét quen
Leo lên con dốc dường như lạ
Thành phố bây giờ bao biến thiên

Thung Lũng Tình Yêu vẫn chỗ kia
Rừng thông, đồi cỏ đứng im chờ
Thác Prenn xây cất khu nhà mới
Sương khói chiều hôm bên dốc mơ

Đỉnh núi Liang Biang mây lững lờ
Nhà thờ mái đỏ rêu chơ vơ
Du khách chen chân cười rộn rã
Đà Lạt ngày nay hết nét thơ

Ghé thăm Lệ Khánh lúc chiều buông
Mái tóc bạc phơ đứng dưới đường
Nhắc nhở bao ngày văn nghệ cũ
Hỏi thăm bè bạn những thân thương

Đà Lạt lần này ta ghé qua
Đổi thay dâu bể đến không ngờ
Nhà cao san sát che tầm mắt
Không thể nào tìm ra dấu xưa

VŨ UYÊN GIANNG
Đà Lạt ngày 1 tháng 6 năm 2007



NGÀY VỀ AN HỮU
Tặng hương hồn bạn tôi nhạc sĩ Anh Việt Thu


Rời phố thị ta về thăm An Hữu
Qua Cổ Cò nước đục những phù sa
Xuống dốc cầu mưa bỗng đổ nhạt nhòa
Như khóc bạn ngày xưa nằm yên nghỉ
Ôi bạn ta Anh Việt Thu nghệ sĩ
Đang ngủ say trong vườn tược quê nhà
Bỏ những ngày chinh chiến cũ đi qua
Nhưng uất hận chưa phai “Trên Đầu Súng” (1)
“Tám Điệp Khúc” vang vang trên làn sóng
Với “Hai Vì Sao Lạc “ giọng Hoàng Oanh
Đã một thời sáng tên tuổi của anh
Người bạn của một thời trong chinh chiến
Bạn bỏ cuộc chơi trước khi binh biến
Nên bình yên không nếm nỗi nhục hình
Của những kẻ vai mang kiếp bại binh
Trong tù ngục lưu đầy trên khắp nước
Bạn khôn quá tìm đường ra đi trước (2)
Để tránh loài qủy dữ sướng hơn ta
Ta mù lòa mắc kế bọn gian tà
Treo mạng sống nghiệt oan trên sợi chỉ
Ngày hôm nay thay bạn bè ở Mỹ
Ta ghé về thăm bạn cũ nằm đây
32 năm bạn yên nghỉ chốn này
Hãy thanh thản bình yên say giấc ngủ
Được bao bọc bởi vườn cây trái cũ
Cũng mừng người thoát khỏi cõi nhân sinh.

VŨ UYÊN GIANG
(An Hữu, Chiều ngày 29/5/2007)
(1) Chữ in nghiêng là tên các bản nhạc của Anh Việt Thu
(2) Anh Việt Thu tên thật là Huỳnh Hữu Kim Sang chết ngày 15/3/1975


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN:

NGÀY VỀ AN HỮU

Bỏ thành thị ta về thăm bạn cũ
Nước Cổ Cò vẫn đục những phù sa
Xuống dốc xong nước mắt bỗng nhạt nhòa
Là mưa đấy, bạn nằm đây yên nghỉ
Tôi thương bạn vốn chung nòi nghệ sĩ
Mấy mươi năm say ngủ giữa quê nhà
Bao bể dâu mặc ngày tháng trôi qua.
Vẫn còn lại khúa hát xưa: “Trên Đầu Súng” (1)
Vẫn còn lại âm vang trên mặt sóng
Giọng người ngâm vẫn tài nghệ: Hoàng Oanh
“Hai Vì Sao…” còn sáng tuổi tên anh. (2)
Còn nhắc nhở ngày nào trong cuộc chiến
Nhưng từ độ non sông vừa binh biến
Anh bỗng đi! Không thấy bóng thấy hình
Không chịu làm một nghệ sĩ hàng binh
Không xuôi ngược ngày đêm trên đất nước
Anh sắp sẵn cho mình đi bước trước
Tránh bẽ bàng tủi nhục Cộng Hòa ta!
Ngày hôm nay trong bóng nắng chiều tà
Tìm mộ bạn như đi tìm kim chỉ
Để vá lại nỗi buồn trên nước Mỹ
Anh Việt Thu mai mốt biệt nơi đây
Anh nhớ chăng còn lại những giòng này
Chúc vui nhé! Bình an trong giấc ngủ
Anh vẫn có rất nhiều người bạn cũ
Đủ là quên lạnh lẽo kiếp phù sinh

HÀ THƯỢNG NHÂN
22/6/2007


NGÀY VỀ AN HỮU 2
Tặng hương hồn Anh Việt Thu


Ta về An Hữu một chiều mưa
Hoa bưởi, hoa cau chen bóng dừa
Giòng sông lờ lững trôi êm ả
Một chiếc thuyền nan lơ lửng qua.

Đi ngang Ấp Bắc chiến trường xưa
Ngọn gió lung lay giọt nắng trưa
Nhớ đến một thời trong khói lửa
Chao ơi cành phượng vỹ đong đưa.

Giòng nước Cổ Cò trôi chảy mãi
Bên vườn hoa trái mọc lưa thưa
Bạn ta nằm đó thân dầu dãi
Đã mấy chục lần mưa nắng qua?

Thôi nhé bạn ta quên quá khứ
Coi như tiền kiếp một dư thừa
Đã lỡ đầu thai lầm thế kỷ (1)
Cuộc đời thoáng chốc cũng là chưa.

VŨ UYÊN GIANG
An Hữu, chiều mưa 29/5/2007
(1) thơ Vũ Hoàng Chương


BÀI HỌA CỦA
CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN:

NGÀY VỀ AN HỮU 2

Lại về An Hữu lại trời mưa
Để nhớ hoa cau chen bóng dừa
Để nhớ quê hương người bạn cũ
Qua rồi! Thương nhớ vẫn chưa qua

Ấp Bắc, ôi là trận đánh xưa
Bỗng nhiều gay gắt tiếng gà trưa
Bỗng nhiên trong nắng vàng hiu hắt
Nhớ những chùm hoa ai tiễn đưa

Cổ Cò giòng nước trôi đi mãi
Qua bến gọi hoài vắng tiếng thưa
Có phải ở đây người nghệ sĩ
Bỏ nhau từ buổi tối hôm qua

Hai lần thăm lại người xưa đó
Ta sống giờ đây biết có thừa
“Tám Điệp Khúc” nào vang vọng mãi
Việt Thu! Anh đã mất hay chưa?

Apr.11, 2007

THU SANG

Thu sang trời đất phủ màn sương
Ngọn gió rung cây lá ngập đường
Phố vắng đìu hiu đầy nỗi nhớ
Thềm hoang quạnh quẽ kín niềm thương
Dăm người lữ khách lòng trăn trở
Vài gã tha phương ngớ ngẩn buồn
Tím ngắt không gian chim lẻ bạn
Vàng thu héo hắt mộng vô thường

VŨ UYÊN GIANG
Chicago, 16/11/07



THĂM MẸ



Con về thăm mẹ một chiều thu
Cây lá vàng hoe, gió mịt mù
Chợt thấy cay cay trong khóe mắt
Chao ơi! Mẹ đã già hơn xưa…

VŨ UYÊN GIANG
Chicago, Nov.7/2007



BÀI HỌA CỦA
CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

Vẫn gió heo may rụng lá thu
Vẫn sương dằng dặc, vẫn mây mù
Mừng anh tuổi lớn về thăm mẹ
Dù thấy không còn giống lúc xưa.

HÀ THƯỢNG NHÂN
San Jose, 30/11/2007


TÂM
(Viết khi nhận được bức thư họa chữ Tâm của VUG gửi từ Chicago)

Ở đâu cũng nhớ chữ tâm
Tâm mình hồ dễ mà lầm được sao?
Gặp nhau dù một lời chào
Lúc nào cũng giống lúc nào thiết tha
Phải vì trời đất bao la
Nghĩ thân cát bụi mà ta nhớ hoài

HÀ THƯỢNG NHÂN
11/11/07

BÀI HỌA:

Nợ đời giữ một chữ TÂM
Với người cũng thế còn lầm hay sao?
Hơn thua chỉ một tiếng chào
Với tâm như vậy giận nào chẳng tha?
Không a dua đám phèng la
Cái tâm kia vẫn của ta nhớ hoài

VŨ UYÊN GIANG
Nov.19th, 2007


GỬI VŨ UYÊN GIANG
(Tặng VUG khi anh đi Chicago thăm song thân)


Ôi người nghệ sĩ thích ca ngâm!
Hai chữ tâm trong một chữ tâm
Về đó mùa thu đang gió lộng
Thổi từ hồ tới lạnh bên thềm

Người về bố mẹ chắc bình an
Tuổi tác gì hơn một chữ nhàn?
Hiếu đễ người xưa còn để lại,
Từ nay mừng hết cảnh lầm than

HÀ THƯỢNG NHÂN
9/11/2007


THU CHICAGO
Tặng Ninh Hạ Nguyễn Đức Tâm, Hà Phương Hoài, Lê Văn Chuộng, Bùi Ngọc Tuấn


Thành phố đầu thu rực nắng vàng
Lá bay xào xạc đón thu sang
Một mình đếm bước chân hoài niệm
Ngọn gió nào qua rất vội vàng?

Rượu rót mềm môi bạn hữu say
Càn khôn góp lại một phương này
Nghiêng vai định chuyển vòng nhân thế
Danh lợi bay vèo như khói mây!

Gác kiếm ta về say với trăng
Ngàn năm phong nguyệt giữa cung hằng
Gió bay tám hướng vùi tâm sự
Rụng lá thu vàng ai biết chăng?

Từng bước chân buồn theo lá khô
Chao ơi! Lòng ta đã mơ hồ
Nửa vòng trái đất như ngừng lại
Say giữa mùa trăng (*) một đáy mồ!!!

VŨ UYÊN GIANG
Chicago, 7 tháng 11/2007
(*) Tựa đề tập thơ của Bùi Ngọc Tuấn


Họa vận thơ người xưa:
THĂNG LONG HOÀI CỔ

Tạo hóa gây chi cuộc hí trường
Đến nay thấm thoát mấy tinh sương
Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương
Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Nước còn cau mặt với tang thương
Nghìn xưa gương cũ soi kim cổ
Cảnh ấy người đây luống đoạn trường

Nữ Sĩ Thanh Quan

Bài họa 1 : HỎI ĐƯỜNG
(Hình ảnh một thiền sư gậy trúc hỏi mây trắng qua đường)

Một kiếp nhân sinh một đấu trường
Lối về quê cũ mịt mù sương
Tiền thân mấy thuả mà lưu lạc
Hiện kiếp xoay vần gửi bóng dương
Giấc mộng ba sinh đà mấy chốc
Cái vòng danh lợi khéo bi thương
Tìm đâu hai chữ tiêu dao nhỉ?
Chỉ thấy mây bay trắng dặm trường

TIÊU LANG
Bài họa 2:
THỨC TRẮNG CANH TRƯỜNG

Ngày nao hào kiệt chốn sa trường?
Mái tóc bây giờ đã điểm sương
Nhớ lúc tung hoành trên trận tuyến
Nghĩ khi ngang dọc dưới tà dương
Đổi đời đất nước bao hờn tủi
Thay bậc cơ đồ một đáng thương
Rồi cũng bay vèo theo cát bụi
Ngồi đây ta thức trắng canh trường

VŨ UYÊN GIANG

Bài họa 3 : BIỂN DÂU LƯU LẠC

Biển dâu ai oán giấc miên trường
Lưu lạc bên trời bấy tuyết sương
Chênh chếch đầu non vầng nguyệt khuyết
Hắt hiu cuối bãi bóng tà dương
Giấc mơ đoàn tụ còn trăn trở
Chiến cuộc chia lìa vẫn thảm thương
Ôi những đời trai chưa thắm mộng
Vội đem thân thế bỏ sa trường

HỒ CÔNG TÂM November 7, 2007

Bài họa 4 : TÌNH TRƯỜNG

Chẳng phải binh đao cũng chiến trường,
Nên tình đang thắm lệ mờ sương
Nguồn ân soi kiếp nhờ cây phúc
Bể ái tiền căn cậy bóng dương
Cái sắc ai hay vòng tục lụy,
Chữ tài ta biết vị đau thương.
Phải chi duyên lứa do tao ngộ,
Chắc hẳn nhân gian hết đấu trường.

TÙNG LINH


Bài họa 5 : ĐƯỜNG VỀ

Duyên khởi vô minh kết đoạn trường,
Mộng đời hư ảo mịt mù sương.
Bờ mê mấy độ mà trôi giạt,
Cõi tạm bao lần gửi ánh dương?
Một thoáng cô đơn nào chợt thức,
Vô thường ai nhớ bởi đau thương.
Tháo tung phiền muộn về quê cũ
Ta vốn hư không chẳng hý trường.

THIÊN HƯ

Bài họa 6 :

THỨC TRẮNG SUỐT CANH TRƯỜNG

Chiến trường hoặc giả cũng đàm trường
Lối đó đi về mấy tuyết sương
Lìa bỏ quê nhà bao cách trở
Vui mừng đất tạm vạn trùng dương
Ngậm ngùi xứ lạ nhiều thay đổi
Vò võ quê nhà vẫn mến thương
Kim cổ chẳng qua là thế cả
Bạn ta thức trắng suốt canh trường.

HÀ THƯỢNG NHÂN


MỪNG HUYNH 90
(Để mừng nhà thơ Hà Thượng Nhân sinh nhật 90 tuổi)

Chẳng biết ngày sinh, cứ đụng ngày
Mừng huynh chín chục hãy cùng say
Rượu trà cạn hết bình ly ngã
Bong bóng lên rồi bong bóng bay
Cười nhé, lưu vong năm bảy sợi
Chơi đi, xướng họa một đôi bài
Lai rai chống gậy thêm con giáp
Trăm mấy cho người Mỹ biết tay.

NGÔ ĐÌNH CHƯƠNG

BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

Mới đó vượt qua mấy vạn ngày
Trăm năm tỉnh giấc một cơn say
Chẳng là con cá đua nhau lội
Không giống loài chim soải cánh bay
Thuận ý nói đâu thêm mấy vận
Vâng lời xin họa lại đôi bài
Còn ta còn bạn là vui chán
Thỉnh thoảng nhìn nhau nắm chặt tay

HÀ THƯỢNG NHÂN
BÀI HỌA CỦA VŨ UYÊN GIANG:

ĐƯỢC MẤY TAY ???

Đẹp nhất trần gian có một ngày
Ông lên chín chục cũng nên say
Vui đùa bằng hữu văn trôi nổi
Cợt nhả thế nhân thơ vút bay
Món nợ thi ca cùng bút mực
Phần quà nghệ thuật vẫn an bài
Bao người có phước như vầy nhỉ!
Chín chục theo ông được mấy tay?

VŨ UYÊN GIANG - Nov. 2007

MỪNG SINH NHẬT TRỄ THI HỮU NGUYỄN HÙNG

Thi hữu Nguyễn Hùng đã bảy mươi
Bạn bè tứ xứ chúc mừng vui
Đầy nhà con cháu lao xao nói
Chật bếp chị em rộn rã cười
Lúc trẻ lao đao lo vận nước
Khi già lận đận nghĩ cơ trời
Chúc ông thọ được nhiều năm nữa
Nối gót người xưa hơn chín mươi.

VŨ UYÊN GIANG
San Leandro, 2007


CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN VIẾT VỀ
VŨ UYÊN GIANG


Lạ chưa là cái ông này,
Trong làng bút mực lúc mày lúc tao
Ông quen từ thấp tới cao
Văn thơ còn có kẻ nào không thân?
Thôi thì nếm đủ phong trần,
Làm anh bán phở di dân cũng huề

***

Thương từ gã Dê Húc Càn,
Thêm luôn cả bác Tú Gàn nhà ta
Lời văn tuy có thiết tha
Nếu không cay độc sao là đại danh?

***

Tú Cơm, Tú Mỡ, Tú Gàn
Tú nào thì cũng miễn bàn Tú Rua
Tấm lòng độc ác thì thua
Nhưng lời cay cú mà đùa vẫn vui

HÀ THƯỢNG NHÂN

THU

Chùa trên xóm núi tiếng chuông ngân
Chiều xuống mình ta nhẹ gót trần
Hương bưởi ngất ngây hồn thế tục
Trời thu bàng bạc đám phù vân
Tưởng đâu đã sạch điều ân oán
Ngẫm lại chưa xong gánh nợ nần
Vay trả làm sao ai tránh được
Mỉm cười quét lá mới vàng sân

NGÔ ĐÌNH CHƯƠNG

BÀI HỌA CỦA VŨ UYÊN GIANG:
QUÉT LÁ SÂN CHÙA

Đến chùa nghe vọng tiếng chuông ngân
Hồi hướng giác thân sạch bụi trần
Nhớ lại tiền căn trong cát bụi
Quên đi huyễn mộng giữa phù vân
Dốc tâm hỷ xả tiêu ân oán
Toàn ý từ bi sạch nợ nần
Kiếp trước vụng tu nên tạo nghiệp
Ngày nay xin quét lá ngoài sân

VŨ UYÊN GIANG
Chicago, Nov. 2007


KHÓC CHA


Trời mùa đông tâm hồn con giá lạnh
Con về đây nhưng cha đã đi rồi!
Không bao giờ còn thấy mặt cha tôi
Bao giọt lệ trào dâng trong khóe mắt
Lòng nghẹn ngào nhói đau như dao cắt
Chỉ vài ngày con đã mất cha yêu.
Nhớ ngày xưa, cha nghiêm khắc rất nhiều
Vì mong muốn con nên người hữu dụng
Công ơn cha như trời cao bể rộng
Như suối nguồn tuôn chảy mãi không ngừng
Nhớ nụ cười và khuôn mặt bao dung
Ôi tiếng nói ôn tồn khi giáo dục
Nhớ cả những ngọn roi vì lười học
Bởi ham vui với bè bạn gần nhà…
Biết làm sao kể lại hết tình cha?
Giọt nước mắt lăn dài trên gò má
Ngày hôm nay con không còn cha nữa
Tìm đâu ra hình bóng của cha tôi???

VŨ UYÊN GIANG
Chicago, 25-12-2007


HÌNH ẢNH CHA TÔI


Nhớ mãi người cha tôi dấu yêu
Người hay nhắc nhở đến Thôn Chiều (1)
Nơi cha sinh sống thời thơ dại
Có núi Ngăm và vách đất xiêu

Có ao cá rộng của Ông tôi
Thuở nhỏ tung tăng ở những đồi
Lò gạch của cha trên mẫu đất
Và bao lời hát nhạc Làng Tôi

Một trời kỷ niệm thuở xa xưa
Lời nói cha tôi vẫn chẳng mờ
Người kể Phủ Giày khi mở hội
Con nghe hoài vẫn thấy say sưa

Giờ mất cha rồi con mới biết
Cha hay nói chuyện những ngày qua
Là mong con hiểu về nơi cũ
Để muốn cho con nhớ đến quê

Vụ Bản quê tôi vẫn lối xưa
Thôn Chiều, Làng Mỏ ở gần kề (2)
Ai se duyên thắm bao năm tháng
Mà có một đời kết tóc tơ ?

VŨ UYÊN GIANG
Chicago, Dec.25, 2007
(1) Thôn Chiều thuộc xã Minh Tân, huyện Vụ Bản, Tỉnh Nam Định
(2) Quê của cha tôi ở Thôn Chiều cạnh Làng Mỏ của mẹ tôi


XUÂN VỀ

Đào khoe sắc thắm đón xuân về
Hớn hở đàn em áo mới khoe
Ông cụ đồ nho bầy giấy mực
Sân nhà rộn rã khúc xuân ca

VŨ UYÊN GIANG
California, Xuân Đinh Hợi



XUÂN ĐẾN

Mênh mông sương mỏng bên sườn núi
Lãng đãng mình ta với đất trời
Lộc non mới nhú trên cành lá
Xao xác mùa xuân đã đến nơi

VŨ UYÊN GIANG
San Leandro, CA Xuân Đinh Hợi


XUÂN THÌ

Mai vàng rực rỡ nở trong sân
Mới biết mùa xuân đến thật gần
Gió khẽ mơn man tà áo mới
Hây hây má đỏ gái đang xuân

VŨ UYÊN GIANG
Chicago, Xuân Mậu Tý



HẠNH PHÚC HOANG ĐƯỜNG 3


Đi trong phố vắng buổi chiều mưa
Ngập kín hồn bao kỷ niệm xưa
Phố cũ u buồn trong nỗi nhớ
Hắt hiu ngọn gió thổi giao mùa

Dặn lòng buông xả cơn phiền não
Tâm sẽ bình an không vấn vương
Còn mất, hơn thua là mộng ảo
Có, không – một thoáng cũng vô thường

Con phố trơ mình trong giá lạnh
Hàng cây ủ rũ đợi chờ ai
Ngọn đèn vàng vọt niềm hiu quạnh
Kiếp sống lâu dần cũng nhạt phai

Hạnh phúc trần gian không có thật
Tìm hoài một chiếc bóng bên đường
Đời như ngọn gió trôi đi mất
Đành vỡ tan tành theo gió sương?

Cứ ngỡ cuộc đời như giấc mộng
Đâu ngờ chỉ cõi tạm mà thôi
Giang tay đánh mất niềm hy vọng
Riêng chỉ mình ta với đất trời

VŨ UYÊN GIANG
(Chicago, Nov. 2007)


NGẪU CẢM


(Nhân thấy bức ảnh chụp các văn nhân thi sĩ Hà Thượng Nhân, Hải Bằng, Phan Bá Thụy Dương, Vũ Uyên Giang… trong "Trên Đường Biên Giới" của VUG
tái bản 2007)


Ngó ảnh thân bằng tóc bạc phơ
Ơ hay, ờ nhỉ, thật không ngờ !
Bảy-lăm, mới đó mà nay đã
Thất thập cổ lai, lẹ thế ơ ?!
Mài bút làm gươm, gươm chửa bén
Lấy thơ làm bạn, bạn làm ngơ !
Đèn khuya đối bóng thương thân phận
Ngày tháng lưu vong, mắt lệ mờ!

HỒ CÔNG TÂM
Austin, October 20, 2007



BÀI HỌA CỦA VŨ UYÊN GIANG:

THỜI GIAN BỤI PHỦ MỜ


Mái tóc ngày xưa đã bạc phơ
Chao ơi thay đổi chẳng ai ngờ
Loanh quanh một thoáng mà dâu bể
Luẩn quẩn trăm năm thế sự ơ?
Nửa kiếp nhân sinh còn ngoảnh lại
Một đời thế thái cũng quay ngơ
Muốn giang tay niú bao ngày cũ
Chỉ thấy thời gian bụi phủ mờ

VŨ UYÊN GIANG
Chicago, Nov.7th, 2007


Họa bài Ngẫu Cảm của Hồ Công Tâm


TUỔI GIÀ


Mây như là tóc bạc phơ phơ
Nhiều lúc soi gương… thật bất ngờ
Việc nước đôi khi dù bận bịu
Tuổi già không lẽ cứ thờ ơ
Nhìn vô thời trẻ càng tha thiết
Với lúc đầu xanh luống ngẩn ngơ
Thực sự chúng mình tuy lớn tuổi
Lưng còn vẫn thẳng, mắt chưa mờ

San Jose, Feb 8, 2008
HÀ THƯỢNG NHÂN


BÁN NƯỚC TỘI NÀY RỬA SẠCH KHÔNG???


Thưở trước tiền nhân đã nặng công
Mở mang bờ cõi, dựng non sông
Cha ông đổ máu giao truyền lại
Cháu chắt liều thân giữ vẹn toàn
Đầy tớ cộng kia dâng hải đảo
Bá quyền Tàu nọ lấn biên cương
Giận thay một lũ Lê Chiêu Thống
Bán nước tội này rửa sạch không?

VŨ UYÊN GIANG
San Leandro, Feb.17th 2008


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

VIỆT CỘNG DÂNG HOÀNG - TRƯỜNG SA CHO TẦU

Tại sao cách mạng lại thành công?
Vì chữ nhân dân, chữ núi sông
Đội lốt nào ngờ nhiều trở ngại
Ngồi trên giờ thấy khó an toàn
Lừa dân, hại nước, tàn dân nước
Dối nước, buôn dân, khổ nước dân
Bỏ chữ độc tài xây dựng lại
May ra thu phục được nhân tâm

HÀ THƯỢNG NHÂN
Tháng 4/2008


HỊCH TRUYỀN

Tổ quốc lâm nguy – tiếng hịch truyền
Toàn dân cả nước thét loa vang
Dốc tâm hợp ý đem xương máu
Đoàn kết chung lòng giữ núi sông
Hận lũ cộng nô quân bán nước
Căm loài qủy đỏ bọn buôn dân
Phất cao chính nghĩa cờ dân chủ
Tám chục triệu dân một QUYẾT TÂM.

VŨ UYÊN GIANG
San Leandro, Feb.17th 2008


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

HỊCH TRUYỀN

Bởi vì cách mạng giỏi tuyên truyền
Sau trước tuy rằng có tiếng vang
Được hết là bỏ tù lớn bé
Nào ngờ lại bán đứng non sông
Đã mong nhớ nước mong buôn nước
Chỉ biết lừa dân, xiết cổ dân
Chính nghĩa gì đâu phường bịp bợm
Lưu manh tự cổ vốn vô tâm

HÀ THƯỢNG NHÂN
Tháng 4 năm 2008


NAM ĐỊNH QUÊ TÔI


Làng tôi nhỏ lắm, tận xa xăm
Bên núi không cao, gọi Núi Ngăm
Có Hội Phủ Giày Bà Liễu Hạnh
Thôn Chiều, Vụ Bản, xã Minh Tân

Đi xuống Ý Yên qua núi Gôi
Từ quê lên tỉnh vượt bao đồi
Xã Khê khi trước treo đầu cộng
Tân Đệ bến đò nước chảy xuôi

Nam Định ngày xưa chỗ Cột Cờ
Lá bàng bay đỏ ối sân thu
Vườn hoa con cóc im lìm quá
Chợ Cửa Trường nay cũng vật vờ

Nhà máy sợi thoi những suốt tơ
Phố Paul Bert chạy xuống nhà thờ
Trường Saint Thomas bên hồ lớn (1)
Gợi lại cho ta thuở ấu thơ

Bến Thóc nhà tôi có mấy căn
Giặc vào cướp sạch hết không còn
Hai bàn tay trắng xuôi Nam sống
Tránh lũ cộng nô dạ héo hon.

Làng tôi vẫn ở chốn quê xưa
Dưới mái đình trai gái hẹn hò
Đã mất gốc đa bên phiến đá
Đầu làng heo hắt tiếng gà trưa.

Xa quá làng quê ở cố hương
Mịt mù thăm thẳm chốn tha phương
Nhớ về quê cũ lòng vương vấn
Gửi chút tình quê lẫn nhớ thương

VŨ UYÊN GIANG
(1) Trường La Salle Saint Thomas ở Nam Định nằm ngay cạnh Hồ Bảy Mẫu nơi tôi đã học Tiểu Học trước 1954


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

NAM ĐỊNH QUÊ TÔI

Ngàn trùng nghe đã quá xa xăm
Mà nhớ làm sao, nhớ núi Ngăm
Tiếng trống chầu văn Bà Chúa Liễu
Cũng là Vụ Bản, cũng Minh Tân

Cũng Ý Yên đây, cũng núi Gôi
Vượt bao đường dốc núi xa đồi
Bóng cờ khởi nghĩa không còn nữa
Công nghiệp như là nước chảy xuôi

Lấy nước pha cho đậm sắc cờ
Vẫn vàng lá đổ ngợp mùa thu
Ta nghe ngày cũ bên hiên đợi
Em đứng chờ ai ngó giả vờ

Hơi thở em như những sợi tơ
Ảnh xưa một buổi đã tôn thờ
Bây giờ nhìn lại lòng đau đớn
Nay chẳng còn đâu lứa tuổi thơ

Bến Thóc nhà ai đó mấy căn?
Với hàng ngói đỏ đến nay còn
Bàn tay vẫn trắng ta về lại
Nghe tấm lòng xa lạ héo hon

Bỗng nhớ làng tôi, nhớ thuở xưa
Đêm trăng không có giọng ai hò
Cây đa, phiến đá không còn nữa
Chỉ tiếng gà pha loãng giấc trưa

Tưởng về thăm lại chốn quê hương
Bốn chục năm trời lạc bốn phương
Nay trở về đây không thấy lại
Những gì mình vẫn nhớ và thương.

HÀ THƯỢNG NHÂN
Tháng 4/2008


HÀ NỘI MÙA THU

Chiếc lá đầu thu rụng vội vàng
Bay theo con gió chuyển mùa sang
Hồ Gươm gợn sóng xanh biêng biếc
Hương khói Ngọc Sơn thơm dáng lan

Ghế đá hững hờ dưới bóng cây
Dáng ai ủ rũ mảnh vai gầy
Co ro gió rét thu vừa đến
Làm sổ tung vài sợi tóc mây

Chân bước lần theo những lá khô
Én bay xao xác ở ven hồ
Đường Lê Thái Tổ sao im vắng
Ta ngậm ngùi trong nỗi nhớ xưa

Hàng Đào ngơ ngác lúc vào thu
Gió vẫn bay bay lá mịt mù
Hàng Trống dường như xa lạ quá
Hàng Bài, Hàng Bạc thuở ươm mơ

Văn Miếu im lìm nét cổ phong
Nghìn xưa văn vật cõi Thăng Long
Những bia tiến sĩ chưa phai dấu
Khuê Các rêu loang lổ vách tường (1)

Ta về Hà Nội lúc vào thu
Tháp bút chơ vơ dưới lá cờ (2)
Đời sống chung quanh còn ảm đạm
Vì trong gông xích của lang hồ.

Bao giờ đất nước thôi sầu tủi
Bởi bọn sâu dân bán nước kia
Ngày ấy niềm vui tràn khóe mắt
Thôn làng lại rộn khúc hoan ca

VŨ UYÊN GIANG
Castro Valley, Tháng 10/2007
(1) Khuê Văn Các trong Quốc Tử Giám
(2) Cờ đuôi nheo của Đền Ngọc Sơn


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

HÀ NỘI MÙA THU


Hà Nội mùa thu, lá đã vàng
Lá từ năm cũ lá bay sang
Hồ Gươm vẫn lạnh như lòng lạnh
Đền Ngọc Sơn giờ ngọn khói lan

Ta đứng chờ em dưới gốc cây
Ngày xưa áo mỏng giáng thu gầy
Ngày xưa tiếng guốc khua đầu phố
Tóc rối em là mấy sợi mây

Ờ nhỉ mùa thu vẫn lá khô
Thấy hoa sen muộn nở trong hồ
Ruà thiêng có nhớ gươm ngày cũ
Có thấy ngậm ngùi thương nhớ xưa?

Ngơ ngác Hàng Đào thu đã thu
Đã nghe vạt áo đẫm sương mù
Đã nghe đường phố chừng xa lạ
Có thấy mình đầy những ước mơ

Vẫn những ngày xưa những gốc phong
Ngày xưa vẫn vậy đất Thăng Long
Mà sao ta thấy lòng ta khác
Bức ảnh nào đây ở góc tường?

Bức ảnh nào đây giữa gió thu?
Đã nghe màu đỏ máu bay cờ
Tiếng ai Hà Nội bây giờ khác
Chút ít pha thêm giọng giặc hồ

Ta bỗng dưng không mà lại tủi
Ai bên hè phố những ai kia?
Ngày xưa nước mắt còn chưa cạn
Còn đổ hoài vì những khúc ca

HÀ THƯỢNG NHÂN
San Jose, Tháng 4 năm 2008

ÁNH TRĂNG TAN


Nhặt ánh trăng tan dưới gốc cây
Lả lơi huyền diệu lá thu gầy
Giọt trăng như vỡ thành trăm mảnh
Phai nhạt hương lan tỏa ngất ngây

Ánh trăng bàng bạc giữa hồ sen
Ta hát cuồng ca, gõ mạn thuyền
Ánh trăng đêm ấy trông mê hoặc
Như những nàng tiên thay áo xiêm

Ta giỡn vầng trăng say ngất ngây
Chiêm bao nhập thế cuộc tình này
Vẫy vùng trong ánh trăng huyền ảo
Rồi vỡ tan thành muôn áng mây

Muốn bắt nàng trăng giữ giữa ao
Cài then khóa cửa lối ra vào
Mình ta sống giữa trăng khuya ấy
Rồi hóa thân ra muôn ánh sao

Trăng vẫn là trăng thuở rất xưa
Ngàn năm vằng vặc chẳng lu mờ
Những đêm trăng sáng lung linh ấy
Ôm lấy vầng trăng say ước mơ

VŨ UYÊN GIANG
(San Leandro, Feb. 22, 2008. Đêm Trăng)

BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

Ánh trăng tan dưới những lùm cây
Tóc xỏa hương thơm giáng liễu gầy
Ngày ấy vầng trăng huyền ảo quá
Mắt nhìm đăm đắm vẻ thơ ngây

Đâu đây nghe thoảng lại mùi sen
Có phải mùa thu gió đẩy thuyền
Mang ánh trăng ngà đêm ấy nhỉ
Vô tình nghe cũng ướt y xiêm

Ôi vầng trăng có dáng ngây ngây
Ai biết em tôi giữa chốn này
Một ánh trăng khuya còn sót lại
Trên tà áo mỏng tóc như mây

Tôi ước mà sao chẳng ước ao
Con tàu năm cũ ở nơi nào
Vô tình chuyển bánh ra Hà Nội
Mời đón em về biết nói sao

Ngày xưa mới đó đã là xưa
Tấm ảnh giờ đây thấy đã mờ
Vạt áo em bay trong gió sớm
Anh mường tượng lại một cơn mơ

HÀ THƯỢNG NHÂN


SÀIGÒN TRONG NỖI NHỚ
(Tặng Tô Duy Khiêm, Nguyễn Thùy, Phổ Đức, Thanh Chương để nhớ những ngày Café Phấn Thông Vàng ở 43 Bis Nguyễn Thông, Saigon xưa.)


Hàng me ngả bóng đèn đường
Quán khuya lướt thướt phố phường giăng mưa
Phấn Thông Vàng thuở xa xưa
Bọn ta dăm đứa đọc thơ vang trời
Ngả nghiêng trong tiếng nói cười
Ly bia sủi bọt bên đời phù du
Lẫn trong mưa gió mịt mù
Tiếng đàn réo rắt như ru hồn người
Thoảng nghe từng giọt buồn rơi
Hư không vọng xuống những lời thiên thu

VŨ UYÊN GIANG
Castro Valley, ngày 6/3/2008

BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

SÀI GÒN TRONG NỖI NHỚ

Ta đi trên những nẻo đường
Ta đi vào lúc phố phường đổ mưa
Ngày xưa ừ nhỉ ngày xưa
Chưa say mà đã đọc thơ dưới trời
Chưa say mà ngả nghiêng cười
Lon bia chưa ấm cuộc đời lãng du
Ở đâu Đà Lạt sương mù
Ở đâu Thủ Đức giọng ru của người
Mưa rơi từng hạt mưa rơi
Tưởng nghe vọng mãi những lời sang thu

HÀ THƯỢNG NHÂN
San Jose, Tháng 4/2008


DƯỚI BÓNG CỜ XƯA

Nhớ thuở nào xưa dưới bóng cờ
Quân hành theo nhịp bước hùng ca
Thao trường tập luyện mồ hôi đổ
Thủ Đức lừng danh một võ khoa

Cư An là phải nhớ Tư Nguy
Một thuở tung hoành chẳng nghĩ suy
Đồi Tăng Nhơn Phú chiều buông xuống
Ra tuyến, đoàn quân cất bước đi

Chập chờn ánh đuốc Vũ Đình Trường
«Qùy Xuống Các Ngươi» rất kỷ cương
Tân khóa sinh qua thời huấn nhục
Alpha cổ áo lại lên đường

Dưới bóng cờ vàng ba sọc đỏ
Chia tay trường mẹ đến muôn phương
Chỗ nào cũng vẫn quê ta đó
Gìn giữ bình an, đẹp phố phường

Ngọn cờ đại nghĩa vẫn tung bay
Anh bạn đồng minh phủi trắng tay
Lén đâm lút cán sau lưng bạn
Bội phản anh em nhục nhã thay

Lưu vong ta vẫn nhớ ngày xưa
Một thuở hiên ngang dưới bóng cờ
Máu của tiền nhân bao kiếp trước
Nghìn năm gìn giữ chẳng phai mờ

VŨ UYÊN GIANG
Castro Valley, Mar. 2, 2008


BÀI HỌA CỦA HÀ THƯỢNG NHÂN
DƯỚI BÓNG CỜ XƯA


Đỏ vàng ai đứng dưới hàng cờ
Hùng tráng muôn dân hát khúc ca
Cảnh ấy ngày nay không có nữa
Đà thành, Thủ Đức mấy mươi khoa

Bây giờ mới biết đã lâm nguy
Sao những ngày xưa chẳng kịp suy
Mấy triệu dân lành đem đấu tố
Để cho cách mạng lót đường đi

Chỉ có thi đua với lập trường
Tưởng đâu sẽ xóa mọi biên cương
Hóa ra cắt đất và dâng biển
Nhục quá đi thôi những bước đường

Chính nghĩa luôn luôn còn mãi đó
Mỗi ngày mỗi sáng khắp mười phương
Chiều chiều nghe vẳng trong làn gió
Nguyền rủa toàn dân ghét những phường…

Cách mạng tưởng là chắp cánh bay
Giờ đây đã thấy trắng hai tay
Tương tàn huynh đệ bao năm nữa
Ai nhắc dùm nhau chuyện đổi thay

Anh cũng như tôi nhớ thuở xưa
Nhớ khi qùy xuống giữa hàng cờ
Nhớ rằng máu đổ vì Lê Mác
Chuyện ấy làm sao có thể mờ

HÀ THƯỢNG NHÂN
San Jose, Tháng 4/2008


NHỮNG THẰNG BẠN CŨ

(Tặng Đỗ Trọng Linh, Nguyễn Xuân Sơn, Nguyễn Mạnh Kym, Trần Nhật Hiền, Nguyễn Bình Trị, Nguyễn Đức Tiến, Nguyễn Minh Tý, Võ Quốc, Tiêu Nhơn Lạc và các bạn cùng Khóa 6/68 Thủ Đức)


Xa cách thời gian bốn chục năm
Bọn ta sống sót được bao thằng?
Rời Trường Thủ Đức khi còn trẻ
Gặp lại nhau đây thỏa nhớ nhung.

Uống cạn cùng tao ly rượu cay
Uống cho thằng bạn chết chưa say
Chiến chinh sát hại bao trai trẻ
Giặc giã cho đời thêm đắng cay

Hỡi Đỗ An Dương! Hỡi bạn bè!
Bao nhiêu thằng chết ở sơn khê?
Về đây gặp lại nhau lần nữa
Cuộc chiến tàn sao tim tái tê?

Xa Tăng Nhơn Phú xa bè bạn
Trăm ngả đời theo tiếng núi sông
Sống sót hào hùng trong lửa đạn
Gặp nhau mang thân phận lưu vong?

Hãy uống cho say mới hết buồn
Cho quên, quên hết mọi đau thương
Uống luôn dăm chén cho thằng chết
Bằng hữu gặp nhau cuối đoạn đường

Những thằng bạn cũ của ta ơi!
Ta chỉ còn nhau ở cuối đời
Một tình chiến hữu từ bao kiếp
Hãy gặp nhau và hãy cứ vui.

Đất nước vẫn là đất nước chung
Bạo quyền chỉ tựa những tên khùng
Huênh hoang khoác lác vì danh lợi
Thủ thuật tung ra bao mánh mung.

Kệ chúng ngủ yên trong dối gian
Bọn ta cương quyết giữ tinh thần
Tuổi già nhưng vững tâm bền chí
Vào trận tuy già cũng vẫn hăng.

Bốn mươi năm trước ở trường xưa
Thủ Đức, bọn ta dưới bóng cờ
Rồi chia trăm hướng đời chinh chiến
Gặp lại nhau đây tuổi đã già.

VŨ UYÊN GIANG
San Jose, Mar. 7th, 2008


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN


Gặp gỡ không hề kể tháng năm
Bây giờ sót lại một hai thằng
A! Trường Thủ Đức ngày xuân cũ
Cứ tưởng thời gian dệt gấm nhung

Cứ tưởng mềm môi chuốc chén cay
Bọn ta nào biết lúc nào say
Thử nghiêng mắt trắng nhìn thiên hạ
Có biết gì không chuyện đắng cay

Là bạn mà sao cứ tưởng bè
Ai ngờ đã rảo khắp sơn khê
Còn ngày tái ngộ còn thương nhớ
Còn xiết bàn tay tới tái tê

Bè bạn người xa người cách trở
Bao giờ về lại dựng non sông
Để nghe tiếng khóc trong đêm tối
Có phải em là gái vị vong?

Có phải rằng ta đã hết buồn
Khi lòng nhớ lại một tình thương
Những thằng bạn chết đầu sông bãi
Có khóc dùm nhau những bước đường

Ta ơi! Nào hỡi bạn bè ơi!
Về lại ôm nhau cuối cuộc đời
Chiến hữu? Phải mày là chiến hữu
Nghe ra ngào ngạt 1 niềm vui

Chung tấm poncho số kiếp chung
May ra tao chửa hóa ra khùng
Nếu mày còn nói câu danh lợi
Còn kể tao nghe những mánh mung

Thời gian ơi nhỉ lại không gian
Ta gọi nhau như đã thất thần
Ta gọi nhau về trong chén rượu,
Để mường tượng lúc vẫn hung hăng

Dẫu nhớ trường xưa nhớ lúc xưa
Khi ta đứng thẳng dưới hàng cờ
Khi mùa chinh chiến đang khai diễn
Có gặp nhau chăng lúc tuổi già ?

HÀ THƯỢNG NHÂN
San Jose, Tháng 4/2008


ĐẤT KHÁCH LÒNG NHƯ ĐANG CÓ MƯA

Nhớ quá Sàigon của thuở xưa
Ta từ Bưu Điện bước ngang qua
Nhà thờ Đức Mẹ nằm im lặng
Con phố Hàn Thuyên nắng nhạt nhòa

Bóng mát hàng cây gió nhẹ nhàng
Con đường Thống Nhất rộng thênh thang
Thổi tung tà áo bay tha thướt?
Cuống quýt chân ai bước vội vàng?

Người lính tiền phương của chiến tranh
Loanh quanh lạc lối giữa đô thành
Gặp em cô nữ sinh nho nhỏ
Cùng đứng trú mưa dưới mái hiên

Ánh mắt nai tơ ngó thật hiền
Nụ cười tươi tắn đóa hoa tiên
Hồn anh đắm đuối sa trong mắt
Lính chiến nhưng tim lại rất mềm

Hai đứa ngồi trong quán Mai Hương
Nhìn ra khung cảnh ở bên đường
Giòng xe tấp nập tuôn đi mãi
Tiền tuyến về thăm em hậu phương

Cuộc đời như nước chảy hoa trôi
Từ đấy chúng ta xa cách đôi
Bàn cờ thua cuộc từ hôm ấy
Kẻ ở lao lung, kẻ cuối trời

Nhớ đến Sàigon một thuở xưa
Buổi chiều nhạt nắng lại rơi mưa
Gọi thầm khe khẽ tên ai đó
Đất khách trong lòng đang đổ mưa.

VŨ UYÊN GIANG
Castro Valley, 10th, 3, 2008


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

ĐẤT KHÁCH LÒNG NHƯ ĐANG CÓ MƯA

Saigon thuở ấy những ngày xưa
Ta mới từ Bưu điện tạt qua
Đức Mẹ nhà thờ im lặng quá
Con phố Hàn Thuyên bóng đã nhòa

Gió mát trong cây thổi nhịp nhàng
Gió đường đại lộ rộng thênh thang
Áo em qua đã bay theo gió
Gió cũng theo em rụng lá vàng

Người lính từ xa cuộc đấu tranh
Tự nhiên lại ở giữa đô thành
Mắt em lơ đãng nhìn ai nhỉ
Có phải nhìn anh đứng dưới hiên

Đôi mắt nai tơ, mắt dịu hiền
Phải rằng ta gặp một người tiên
Phải hồn anh đến trong đôi mắt
Để nụ hôn trên má thật mềm

Hôm nay ngồi quán của Mai Hương
Mai đã xa nhau vạn dặm đường
Xuôi ngược dù xe còn tấp nập
Dù đời đã định sẵn muôn phương

Dù nữa thời gian cứ việc trôi
Chúng mình sao lại chẳng chung đôi
Em ơi! Anh đã thua từ đó
Đừng trách ai riêng trách đất trời

Sài gòn lại nhớ những ngày xưa
Nhớ nắng thiêu da, nhớ trận mưa
Nhung nhớ em ơi! Em có biết
Nhớ em vạt áo dưới trời mưa

HÀ THƯỢNG NHÂN


UỐNG RƯỢU Ở CHỢ CŨ
(Nhớ khi nhậu ở Chơ Cũ với Phước, Toản và Thanh năm 1971)


Chủ quán! Cho ta thêm mấy chai
Dăm thằng lính chiến nhậu lai rai
Rời xa mặt trận mù binh lửa
Mới uống bấy nhiêu chẳng lẽ say?

Hãy uống thật say cho lãng quên
Cuộc đời vốn dĩ lắm ưu phiền
Gót giầy sô (1) đạp bao vùng địch
Xác giặc phơi trên khắp mọi miền

Ly này: - Thằng bạn chết đêm qua.
Chinh chiến điêu linh thật chẳng ngờ
Còn ly này nữa cho thằng khác
Vừa cụt tay chân sống vật vờ

Mấy ngày mày lội chiến khu D
Tao ở Svay Rieng cũng mới về
Thằng Toản tuyến đầu nơi Quảng Trị
Gặp nhau mà cứ tưởng trong mơ

Hãy say! Say hết một đêm nay
Lính chiến; cần chi! Được mấy ngày?
Cứ sống giờ nào vui cái đã
Mai này không biết đến phiên ai?

Castro Valley 11th ,3 - 2008
(1) giày saut


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

Rượu kể gì đâu mấy chục chai?
Đem đây tất cả đều all right
Anh em phải hiểu nay ngày nghỉ
Có phép lẽ nào không thể say?

Có phép lẽ nào không thể quên?
Rượu vì ta sẽ đốt ưu phiền
Mai kia lại tỏa ra vùng địch,
Gót bốt đờ sô khắp mọi miền

Bạn mình mấy đứa chết đêm qua
Nó chết mà đâu có thể ngờ;
Thằng ấy cụt tay thằng khác nữa
Chúng ông như những kiếp con vờ

Ban ngày lặn lội chiến khu D
Nào có ngờ đâu lại trở về
Mấy đứa hy sinh ngoài Quảng Trị
Ngồi đây mà cứ tưởng đang mê

Chúng ông đâu có biết đêm này
Gặp quán ông anh cũng rượu say
Xin cám ơn người vui chốc lát
Rồi đây chẳng biết tới lần ai?

HÀ THƯỢNG NHÂN Tháng 4/2008


SUỐI ĐÁ

(Tặng Đại úy Minh Đầu bò, Đại Đội trưởng ĐPQ trú đóng ở Suối Đá, Phước Hội, Quận Phú Khương, Tây Ninh và những người lính trong Toán Săn VC của Phòng 2/QĐ 3)


Suối Đá nằm trơ trụi mé đồi
Chập chùng rừng kín nẻo xa xôi
Bà Đen chân núi bao hung hiểm
Đại đội địa phương chẳng mấy người

Ta đến đóng quân với tụi bay
Cùng nhau nhậu đế lúc ban ngày
Màn đêm buông xuống lao vào giặc
Thả toán vô rừng buổi tối nay

Những thằng lính chiến không quân số
Sống chết xem thường mỗi chuyến đi
Đánh giặc như đùa vui rất ngộ
Dăm ngày xâm nhập tưởng trò chơi







Từ Ấp Khe Dol báo máy về (1)
Di hành sang Lộ Đỏ, Bàu Lê
Gặp ngay bọn giặc nằm an dưỡng (2)
Bám sát mục tiêu chớ chém vè

Hoàn tất ra ngay điểm đón quân
Trực thăng phóng tới bốc đi nhanh
Lại ngồi nhậu rượu ba xi đế
Như chẳng hề chi, chẳng ngại ngần

Một toán quân như những bóng ma
Ban ngày nhậu nhẹt thấy bê tha
Toán săn bắt cộng đêm xâm nhập
Rừng núi Tây Ninh mới thật nhà.

VŨ UYÊN GIANG
(1) Ấp Khe Dol nằm ở Bắc Núi Bà Đen, cạnh lộ 243 do VC chiếm đóng
(2) Đám quân của Công trường 5 VC do tên Út Liêm làm Tư Lệnh trú đóng ở Bắc Núi Bà Đen, Tây Ninh


GÓC PHỐ SAIGON XƯA


Em đi phố nhỏ âm thầm
Góc Cao Thắng có dư âm cung đàn
Chiều Phan Thanh Giản lang thang
Nắng như heo hắt nhuộm vàng bước chân
Em qua hồng gót chân trần
Dường như nỗi nhớ lan dần trong anh
Bên Lê Văn Duyệt loanh quanh
Nhà em hoa giấy đỏ cành trước sân
Gót ai khẽ bước, phân vân
Rồi e ấp ngó sợ anh theo vào
Trong ta chợt hiện chiêm bao
Hóa con chim nhỏ nấp sau dáng nàng
Bên vai lòng đã mơ màng
Chao ơi! Hồn lỡ sa sang mắt nàng.
Ươm mơ từ thuở hồng hoang
Gối chăn nhuộm ánh trăng vàng ngủ say
Vương vương vài sợi tóc mây
Gửi hương theo gió heo may nhớ người
Nửa khuya tâm sự chơi vơi
Thênh thang phố cũ bên đời quạnh hiu

VŨ UYÊN GIANG
(Castro Valley, Mar.8, 2008)

BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN


GÓC PHỐ SAIGON XƯA

Dưới chân guốc gõ thì thầm
Phải đây là tiếng trúc âm đang đàn
Buổi chiều trở gót lang thang
Gió như đuổi kịp vội vàng đôi chân
Dọc ngang trên nẻo đường trần
Hình như em cũng dần dần quên anh
Bước đi từng bước quẩn quanh
Mấy bông hoa giấy trên cành trong sân
Sợ sao là ánh bạch vân
Chín tầng thăm thẳm theo anh có vào
Cuộc đời liệu có là bao
Bao giờ ta được đứng sau lưng nàng
Tưởng như con bướm bay loang
Hóa ra là ánh trăng vàng đang say
Hóa ra là mớ tóc mây
Nhờ ta gửi đến cơ may gặp người
Nửa chừng thương nhớ chơi vơi
Thoảng nghe cơn gió cuộc đời hiu hiu

HÀ THƯỢNG NHÂN
4-2008

DƯ ÂM

Nửa khuya thức giấc nhớ người
Trong dư âm cũ nghe chơi vơi buồn
Ngoài hiên từng hạt mưa tuôn
Thanh âm tí tách gọi hồn phương xa
Chao ơi! Nhung nhớ nhạt nhòa
Con tim héo hắt trong ta vật vờ
Nhớ thương rồi cũng ơ thờ
Niềm đau dĩ vãng còn chờ hóa thân.
Tình xa, nỗi nhớ thật gần
Hồn đau như có trăm ngàn xót xa


VŨ UYÊN GIANG
Mar. 13, 2008

BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN

DƯ ÂM

Nghe dư âm cũ chơi vơi
Nửa đêm thức giấc nhớ người làm sao
Ngoài kia mưa đổ rạt rào
Dư âm tí tách dội vào lòng ta
Bao nhiêu những chuyện đã qua
Làm sao có thể nhạt nhòa được đây ?
Thời gian ăm ắp đã dầy
Khó mà quên được những ngày nguy nan
Tự nhiên chợt nhớ muôn vàn
Nghĩ thôi bao chuyện tương tàn xót xa

HÀ THƯỢNG NHÂN


NGHE GIỌT SẦU RƠI

Ngoài song từng giọt sầu rơi
Nghe như héo hắt bồi hồi lòng ta
Nỗi niềm xưa đã nhạt nhòa
Nghìn tâm sự cũng phôi pha ít nhiều
Nửa khuya mưa gió tiêu điều
Tiếng xa âm vọng cây xiêu bóng mờ
Thoảng như ai gọi mơ hồ
Phù sinh mộng dữ ơ thờ nẻo xa
Khởi đi từ cõi ta bà,
Hạt sầu rụng xuống vỡ òa niềm đau

VŨ UYÊN GIANG
Mar. 13, 2008


BÀI HỌA CỦA CỤ HÀ THƯỢNG NHÂN
NGHE GIỌT SẦU RƠI

Lắng nghe từng giọt mưa rơi
Bỗng nhiên mà thấy bồi hồi xót xa
Làm sao có thể phai nhòa
Dù cho tâm sự phôi pha đã nhiều
Ngoài kia mưa gió đủ điều
Căn nhà lá cũ cũng xiêu bóng mờ
Dù đi mười vạn sông hồ
Nửa khuya chuông của nhà thờ nẻo xa
Ơi em tấm áo bà ba
Vớt làn nước đục vỡ òa cơn đau

HÀ THƯỢNG NHÂN
4-2008


NHƯ TIẾNG BUỒN RƠI


Hỡi Năm, hỡi Hải, hỡi Dương ơi! (1)
Những bạn bè xưa dâng hiến đời
Để phục vụ quê hương đất nước
Bước chân trên vạn nẻo xa xôi.

Tuổi trẻ lao vào cuộc chiến tranh
Một phen cùng giã biệt đô thành
Đem thân vào những nơi hung hiểm
Mạng sống treo trên sợi chỉ mành

Có mặt ở khắp vùng hỏa tuyến
Hố Bò, Hát Dịch, Dương Minh Châu (2)
Mật khu Việt cộng chân in dấu
Đánh tận vào hang ổ Móc Câu (3)

Mi Mốt, Kratié giặc cuống cuồng (4)
Thằng 5 hết vía vội mau chuồn (5)
Quay về An Lộc ta nghênh địch
Trấn thủ Bình Long, mưa pháo tuôn

Cuộc chiến tàn trong tiếng nghẹn ngào
Hy sinh xương máu chẳng ra sao
Miền Nam bức tử ôi đau đớn!
Giữa lúc tinh thần chiến đấu cao

Giờ sống tha hương nhớ bạn tôi
Mỗi thằng một chỗ ở xa xôi
Những thằng đã chết bao năm trước
Như tiếng buồn rơi ở cuối đời

VŨ UYÊN GIANG
(1) Những người bạn cùng Khóa Sĩ quan Trừ Bị Thủ Đức với tác giả đã tử trận trong chiến tranh
(2) Những mật khu cua VC ở Miền Đông
(3) Móc Câu là một địa danh ngay biên giới Việt-Miên ở Tây Ninh
(4) Đồn điền Mimot ở Kampuchia và Tỉnh Kratié nằm cạnh sông Mekong gần Kampong Cham
(5) Công trường 5 của Việt cộng


SUỐI CAO, TRẢNG BÀNG


Ta ở Gia Bình uống rượu khan
Mấy thằng Việt cộng dám làm càn
Tấn công vào Suối Cao đêm trước
Trong ấp thiệt đi mấy Nghĩa quân

Hành quân trên Tỉnh lộ 13
Vượt rạch Tiên Sanh tiến bước qua
Băng xóm Trảng Cầy vô trận tuyến
Đồn điền Lê Thạnh Đức bên kia

Tái chiếm lại đồn binh Suối Cao
Hố Bò hết lối giặc ra vào
Lai rai nhậu đế cùng khô mực
Cuộc sống chinh nhân biết nói sao?

Về lại Trảng Bàng nắng đã tàn
Em qua chợ quận tóc quăn quăn
Dáng đi thoăn thoắt trên đường phố
Nhún nhẩy niềm vui theo bước chân

Ta ngồi trong quán uống la de
Mắt vẫn nhìn theo bước vỉa hè
Chợt cười khe khẽ khi thầm nghĩ
Lựu đạn trong lòng thế mới ghê. (1)

Lại tiến quân vào đánh Suối Sâu
Diệt thằng biệt động N.10 mau (2)
Mười Kiều chạy vắt giò lên cổ (3)
An Tịnh, Tịnh Phong giặc cúi đầu

Lính chiến bao ngày hỏa tuyến xa
Tiền đồn heo hút tháng ngày qua
Hỏa châu soi sáng đêm trừng mắt
Lòng thấy bâng khuâng chợt nhớ nhà

VŨ UYÊN GIANG
(1) Ở Trảng Bàng mấy cô gái thường hay giấu lựu đạn trong giỏ xách khi đi đến những nơi có đông lính VNCH ăn nhậu liền quăng lựu đạn sát hại
(2) Đơn vị biệt động thành N.10 của đặc công VC thuộc I.4 (Quân Khu I.4 của VC gồm Saigon, Chợ Lớn và Gia Định)
(3) Mười Kiều tên thật là Võ Thị Kiều, nữ cán binh VC chỉ huy đơn vị biệt động N.10 là đơn vị đã đánh chất nổ Phòng Trà Tự Do ở Saigon


TÀ ÁO KIÊU SA

Gió khẽ mơn man trên khóm hoa
Làm tung tà áo mỏng kiêu sa
Lộ ra một mảng eo thon trắng
Chết giấc bao chàng mới thấy qua

Từng bước chân em rộn rã vui
Cỏ hoa cùng hớn hở đua cười
Một trời thơ mộng như bừng nở
Mặt đã hồng lên nét rất tươi

Phố quận chiều nay em bước qua
Có dăm hạt bụi vướng chân ngà
Tóc bay phơ phất theo làn gió
Vạt áo mùa xuân vui thướt tha

Gió khẽ mơ hồ theo gót chân
Lả lơi hoa bướm lạc gian trần
Xin làm hạt bụi theo em mãi
Một kiếp phù sinh đến thật gần

Tà áo kiêu sa theo gió bay
Ta không hề uống vẫn như say
Men tình chất ngất từ ôm ấy
Rộn rã lòng như có rượu cay

VŨ UYÊN GIANG
San Francisco, Mar.2008


NIỀM VUI THÁI HÒA

Có những ngày vui thuở thái hòa
Em ngồi tựa cửa nhớ phương xa
Một trời hoa bướm tưng bừng nở
Lòng cũng dậy lên tiếng hát ca

Ta ở bên trời theo gió sang
Ngàn năm vơ vẩn với cung hằng
Mong thành mây trắng bay theo gió
Mộng ước mơ hồ dưới ánh trăng

Thánh thót bên tai khúc nguyệt cầm
Nghe như dìu dặt những thanh âm
Tiếng ai khẽ hát sao huyền hoặc
Như giọt sầu rơi xuống nốt trầm





Ta vẫn bên đời vui với trăng
Hóa thân thành cụm mây lang thang
Say trong men rượu ân tình đó
Bay đến bên em rất nhẹ nhàng

Ôi những mùa xuân thật thái hòa
Ta về ươm gối mộng bay xa
Em ngồi bên ấy trời thăm thẳm
Ngắm ánh sao rơi mắt nhạt nhòa

Nỗi nhớ nào trào dâng mắt cay
Ta đang lãng đãng giữa men say
Nhớ bao ngày cũ thời tao loạn
Một thoáng mong manh tợ áng mây

Ta vỡ tan trong giấc ngủ êm
Cánh hoa nào nở thật ngoan hiền
Rồi bay tan tác theo chiều gió
Bỏ lại mình ta trong bóng đêm.

VŨ UYÊN GIANG
Chicago, 28 tháng 3/2008


ẨN DỤ CỦA ĐỜI TA


Rồi cũng như loài chim sẽ bay
Mùa đông trốn tuyết đến phương này
Hồn xanh xao ngủ vùi trong mộng
Và đắm chìm qua một giấc say

Men rượu nào cho ta đắng cay?
Mềm môi rót mãi những ly đầy
Vùi chôn sầu tủi vào quên lãng
Rồi bỗng tan vèo như áng mây

Ẩn dụ nào cho tuổi của ta?
Trời cao thăm thẳm mịt mù xa
Đã nghe đâu đó từ muôn kiếp
Ai mới vừa lên tiếng hát ca?

Ta sẽ quay về vui với trăng
Buông xuôi hư ảo để lang thang
Vui bên ly rượu, bên bằng hữu
Bỏ lại sau lưng những bẽ bàng.

VŨ UYÊN GIANG
Chicago, 4 tháng 4 năm 2008


ẨN DỤ CHO ĐỜI


Rồi cũng phai tàn như cỏ cây
Đời kia ngắn ngủi được bao ngày?
Sắc hương vẫn chỉ là hư ảo
Sống chết coi thường như bóng mây

Ngọn gió mơ hồ bay bốn phương
Trần gian là một cõi vô thường
Người đời chìm đắm trong huyền hoặc
Ngàn kiếp trầm luân bởi luyến thương

Bể khổ muôn loài vẫn ngủ mê
Thế nhân chẳng thấy lối đi về
Mau mau ra khỏi cơn mộng dữ
Tìm nẻo an bình phá chấp kia

Muốn được vãng sanh ở cuối đời
Hãy quay về bến giác đi thôi
Bờ mê thức tỉnh vòng bi lụy
Gác bỏ vô minh, sân hận vơi.

VŨ UYÊN GIANG
Castro Valley, 4/2008


ẨN DỤ CHO NGƯỜI


Đời cũng chỉ như cành khô lá mục
Thương cho người mê đắm giữa phù vân
Thương cho người khi tóc trắng đầu sân
Ôm hư ảo chìm dần theo chiếc bóng
Hạnh phúc chỉ là phù du viễn mộng
Đã bay đi theo ngọn gió muôn phương
Cuộc tình tan trong hư ảo hoang đường
Vốn không thật vì đời người không thật
Tình xưa cũ đành đoạn tan đi mất
Nên tình buồn trĩu nặng ở đôi vai
Tàn cuộc vui là tơi tả hình hài
Còn sót lại một vài cơn ảo mông
Ta mải vui bên phương trời cao rộng
Nên nhìn đời thanh thản tựa chiêm bao
Ôi niềm tin vỡ vụn tự hôm nào
Thân gió lộng đời ta lồng lộng gió
Người mãi mãi đi tìm trong hoài cổ
Ta quay lưng vui một kiếp sông hồ.

VŨ UYÊN GIANG
Castro Valley, 17 tháng 4 nămm 2008

No comments:

Post a Comment